Ai cũng có ngọn hải đăng
Tôi tin mỗi người đều có ít nhất một ngọn hải đăng, nơi ta luôn tìm thấy hơi ấm và nhận được nguồn cổ vũ lớn nhất.
Tới bây giờ, tôi vẫn còn nhớ một thí nghiệm sinh học nho nhỏ chúng tôi được thực hiện hồi còn học cấp 2. Ngay buổi học đầu tiên, cô giáo đã yêu cầu mỗi người mua một hạt giống nhỏ, gieo vào chiếc chậu cây cũng vô cùng nhỏ xinh và để gần cửa sổ trong phòng học...
Chúng tôi ngoan ngoãn làm theo và chờ đợi tới ngày được khoe thành quả với lũ bạn. Ngày đó rồi cũng đến. Thế nhưng, điều mà cô giáo kì vọng, không phải là những chiếc lá non xanh, những bông hoa đẹp xinh, mà là việc chúng tôi không chỉ học được cách chăm sóc một cây non mà còn hiểu được đặc tính hướng sáng của nó. Không cần một lời chỉ dẫn nào trong sách, chính những “đứa con tinh thần” ấy đã giúp chúng tôi hiểu bài một cách nhanh chóng, rằng dù sống trong hoàn cảnh nào, cây vẫn phát triển trong tư thế hướng về phía có ánh sáng mặt trời, thứ ánh sáng sẽ cung cấp một phần dưỡng chất, nuôi sống nó trong suốt cả cuộc đời.
Bác tôi chuẩn bị xây nhà mới. Bác tích cực xem sách, hỏi những người già có kinh nghiệm trong làng về cách chọn hướng của ngôi nhà. Mỗi người đưa ra một ý kiến khác nhau. Chị họ của tôi, một cô bé mới 8 tuổi, hồn nhiên góp ý : “ Con thích nhà mình hướng về phía mặt trời!”. Bác trai xoa đầu chị, mặt trời xoay quanh chúng ta, nhà quay về hướng nào thì cũng đi về phía mặt trời mà con. Ai cũng nghĩ suy nghĩ của chị họ là con trẻ. Nhưng với tôi, suy nghĩ ấy lại mở ra rất nhiều trường liên tưởng về thứ ánh sáng diệu kì ấy. Những tia nắng chói chang mỗi sáng, chiếu qua những khe cửa đánh thức chị dậy khiến tôi nghĩ đến ngọn hải đăng trên biển, mang tới ánh sáng, mang tới phương hướng, thậm chí cả hi vọng sống mong manh cho những người đi biển đêm khuya.
Anh trai tôi đã từng là một người con không tốt, đã từng khiến bố mẹ tôi buồn lòng không ít lần. Biết sức học của mình không tốt, anh không những không chăm chỉ cố gắng mà còn tỏ ra chểnh mảng, tích cực “giao lưu” với đám bạn xấu, học theo những thói hư của chúng. Tự lúc nào, anh đã biết hút thuốc, biết đánh đề, biết cắm xe. Sống xa nhà, thỉnh thoảng tôi lại nghe tin mẹ tôi vừa phải đi chuộc xe của anh về. Anh hỗn láo với bố mẹ, luôn sống với thái độ bất cần. Nhưng mẹ tôi cam chịu, mẹ tôi không hề kêu than. Những khi rảnh rỗi, mẹ dành thời gian nói chuyện với anh, giúp anh hiểu ra mọi chuyện. Dù mọi thứ, không hề có chút tiến triển. Cho tới ngày, anh đau dạ dày. Thói quen uống bia rượu quá nhiều khiến dạ dày anh bị tàn phá nhanh chóng. Anh nằm quằn quại ở đó, anh nôn ra máu. Mẹ tôi đã lo tới chảy nước mắt. Chúng tôi cũng chạy đi chạy lại lo cho anh. Khi khỏe lại, tôi thấy anh lặng im hơn trước, anh trầm ngâm hơn trước. Có nét gì đó trong anh đã thay đổi, nhưng chúng tôi chẳng thể biết. Một ngày đẹp trời, anh đột nhiên vào bếp và chuẩn bị tất cả các món của bữa cơm tối, điều mà hơn 18 năm nay tôi chưa từng được chứng kiến. Bố mẹ cũng ngạc nhiên không kém gì tôi. Cả nhà vừa ăn cơm vừa trò chuyện vui vẻ, bỗng anh dừng bát đũa, cúi mặt xuống và nói khẽ “ Bố mẹ, con xin lỗi bố mẹ! Con đã sai quá nhiều rồi!” . Mọi thứ đã thực sự đổi khác sau bữa cơm hôm đó. Sau này, tôi hỏi rõ anh trai và được biết, chính sự tận tình quan tâm, yêu thương không điều kiện của bố mẹ, của gia đình mình đã khiến anh nhận ra điều gì là quan trọng nhất. Chính tình yêu đó đã trở thành ngọn hải đăng soi đường để anh trở về giữa những đen tối của các thói hư tật xấu.
Tôi tin rằng mỗi người trong chúng ta đều có ít nhất một ngọn hải đăng của riêng mình. Đó là nơi ta luôn tìm thấy hơi ấm, luôn nhận được nguồn cổ vũ động viên lớn nhất. Nơi đó ta sẽ tìm được đủ động lực để bước về phía trước, để biết mọi thứ còn quá sớm để nói kết thúc. Cây cối và đồ vật cũng luôn tìm về phía ánh sáng — đi về phía “chân lý”. Bởi chúng biết, và tin đó là thứ sẽ nuôi sống chúng. Còn bạn, bạn đã tìm thấy ngọn hải đăng nào cho riêng mình chưa?